Tác Giả Lê Thanh Hùng
Em đi trong cơn giông chiều
Em thon thả, nuột nà xiêm áo
Cả đất trời vào độ thu phân
Hoa cứ nở mặc cho giông bão
Lối em qua, ai đứng bâng khuâng
*
Đường đưa dâu, dặm xa lầy lội
Mờ mịt trời áo lụa mà chi
Bão rớt đằng sau, mưa giăng lối
Biết người xưa, nay có nghĩ gì?
*
Xao xác gió, cơn giông nước lớn
Mở toang ngày, sấm dội đường xa
Trời quang đãng, cỏ non mơn mởn
Rung rinh chiều theo bước em qua
*
Chiều bừng nắng, cơn giông đã tạnh
Rộn rã đường quê, đám rước dâu
Cô dâu mới và nỗi buồn lấp lánh
Tiếng thở dài, không biết từ đâu
*
Biết ai còn đứng trong chiều đợi
Mưa còn rơi, giọt giọt âm thầm
Một lời hẹn, không lời nhắn gởi
Để nỗi niềm, đọng lại dư âm …
10/91
Đợi mưa
Suối sâu, khô hạn, khát dòng
Nhấp nhô phơi đáy, đá lồng bóng cây
Liêu xiêu dáng mẹ hao gầy
Dang tay che nắng, đợi ngày mưa rơi ...
Nhặt thưa mắt võng xuống đời
Sống trong lặng lẽ, kệ người đua tranh
Trời đành hanh, nắng đành hanh
Nắng khô cong cả một vành nón tơi
Biết là thấu tận lẽ đời
Mới hay trời cũng lệch thời nắng mưa
Ong ong nắng đổ sẩm trưa
Lúa khô, đang đợi cơn mưa tháng mười
Bất chợt hương rừng
Con hẽm nhỏ yêu thương
Có nhà em ở đó
Đi cả chiều lộng gió
Lóng ngóng hỏi thăm đường
Ngôi nhà xinh, dáng hoa
Phong lan rừng về phố
An yên mùa, mấy độ
Trong nắng nhạt phai nhòa
Phố đông chiều lơ ngơ
Tím biếc chùm Ngọc Điểm
Như ai cười chúm chím
Con phố quen đợi chờ
Chùm hoa báo tin xuân
Một mùa yêu để ngỏ
Em đẩy đưa bóng gió
Chuỗi Thanh Đạm trong ngần…
Ơi lộc biếc xuân thì
Trong lòng con phố hẹp
Anh vụng về gượng ép
Mân mê giò Tóc Tiên…
Em đã tìm được bên chân chiều
Bao nhiêu điều có thể
Sao lại còn đắn đo như thế
Cứ bồn chồn, lơ đễnh ngó đăm chiêu
Một lời yêu, rớt bên trời gió lộng
Chếnh choáng hoàng hôn, vạt nắng đổ hồng diều
Có một bữa em ngồi hong tóc xõa
Mờ tối khoảnh sân, lồng lộng gió rối chiều
Chợt đài báo, không khí lạnh tràn về nơi ấy
Lặng lẽ một mình, nỗi nhớ quạnh hiu
Thương cây lúa oằn cong trong mưa dầm tháng bảy
Nơi đó, giờ đây biết có lạnh một triền chiều…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben