Tác Giả Lê Thanh Hùng
Nuối tiếc
Trong vùng tâm điểm mặt trời
Ánh sáng vô tâm cũng bị bẻ cong những ảnh hình biểu kiến
Xô lệch chiều, tự nhiên hiển hiện
Méo mó một góc nhìn đâu đó em ơi!
Kìa hoa trái đầu cành treo lúc lỉu khơi khơi
Bóng nắng đi qua rồi điều gì để lại
Vết dọc lằn ngang mơ hồ nhởn nhơ vướng phải
Một làn môi cong, buông nét ngạo đời
*
Cứ quẩn quanh trong mộng tưởng hanh hao
Không thể tự tin vào mắt mình, những điều dường như chắc chắn
Vì ngồi không đúng chổ của mình, nên cứ dấm da dấm dẵng
Còn đâu như một thuở nào
Dù em đã nhún mình, giảm giá làm cao
Để bước qua những tháng năm chộn rộn
Khi nhẹ dạ lạc lòng trước những khó khăn bất ổn
Sóng gió đời, cứ thao thiết lao xao
*
Lóng ngóng anh ngồi, cố níu tuổi thơ bay
Trong nắng đương mùa, qua ba đồng bảy đổi
Trang ký ức đời, nhẹ nhàng gấp vội
Còn lại em, chiếc bóng mờ và năm tháng đắm say
Mà anh đã không đóng đúng vai và lại chẳng thuộc bài
Ánh nắng cũng cong, chỉ là anh chưa nhìn thấy
Những góc khuất cuộc đời, em dang tay che đậy
Để bây giờ không biết tỏ cùng ai ...
Đám cưới bạn
Cốc rượu sánh tiếng cười bè bạn
Hạnh phúc trong tay, bạn giữ rồi
Bạn cố giữ, mắt nhìn thanh thản
Mà lòng như lữa cháy khôn nguôi
*
Tôi còn thấy tro tàn năm cũ
Chợt bừng lên, lấp lánh sáng ngời
Hạnh phúc, đang biếc chồi xanh nụ
Khóe mắt còn vương một chút thôi
*
Vẫn dịu dàng long lanh tỏa sáng
Đằm thắm mời chào, tươi sắc môi
Có ánh mắt, vờ như lơ đãng
Khi bạn cười ngun ngút lữa trong tôi
Đâu cứ phải mùa thu là hoa cúc nở
Chỉ tại em hay mắc cỡ
Nên mùa thu lặng lẽ sang
Chiều nay, sao em lại khoe áo màu vàng
Cho trời heo mây, chợt ngập tràn nắng gội
Một bờ cúc dại loang tan…
Ào ạt trở về quê, không phải là ngày lễ tết
Không chuẩn bị quà gì, chỉ mang theo nỗi bất an
Dòng người, xe cuốn bụi đời xô lệch
Bao phận người trong hoàn cảnh trái ngang
Như thuở bé thơ, cứ mỗi lần khó khăn lại tìm về với mẹ
Có đói nghèo, cũng sẽ được cưu mang
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben