Nhà Thơ Phạm Văn Nhựt
CHỜ DUYÊN
Thơ: Phạm Nhật
Đâu rồi cô bé ngày xưa
Thắt nơ bím tóc tôi ưa chọc đùa
Bây giờ sao chẳng nhận ra
Về quê lại gặp dáng hoa gần nhà .
Thì ra ngày ấy đã xa
Em giờ thiếu nữ Tiên sa tuyệt trần
Gặp nhau lòng thấy bâng khuâng
Tưởng người xa lạ bao lần nhìn em .
Bên kia em đứng bên thềm
Nhìn tôi ánh mắt êm đềm mộng mơ
Không còn cô bé ngày thơ
Mỗi khi đùa giỡn giả vờ giận tôi .
Em giờ như đóa hoa khôi
Hây hây má đỏ nhìn tôi thẹn thùng
Cho tôi mơ mộng mông lung
Đêm về cứ ước được cùng chung đôi .
Biết nàng giờ có tim côi ?
Hay là đã có chồng rồi cũng nên
Hỏi ra em vẫn lẻ duyên
Vẫn chưa ước hẹn thề nguyền cùng ai .
Nên lòng hy vọng trang đài
Khi tôi ngỏ ý sẽ khai cửa lòng
Dầu sao tôi cũng bến trong
Quen em từ nhỏ chắc không chối từ .
Nhà gần cũng có của dư
Mẹ cha nàng thích tôi từ ngày xưa
Mai nhờ cha mẹ qua thưa
Cây mai , cậy mối mà đưa nàng về .
Lần nay trở lại thăm quê
Biết đâu duyên định rồi mê em hoài
Chớ đâu một thuở chọc đùa
Mà hình bóng nhỏ mới lùa vào tim .
Sài Gòn 7/4/2022
Kommentar schreiben