Lê Thanh Hùng
Chiều qua bãi Thạch Long
Chiều mắc cạn bên đường lên Dốc Đá
Hàng dừa chen nắng trãi bãi Thạch Long
Em chờ ai? Mà mong chiều đứng lại
Khói bếp nhà bên, bối rối cay nồng
*
Chiều êm, mượt mà rơi trong tiếng hát
Con sóng vỗ bờ, đổ nhịp võng đưa
Biển đang gượng sóng, xô chiều đi lạc
Em dệt lòng mình, mắt lưới nhặt thưa
*
Thuyền và biển, ngàn đời như cổ tích
Sóng bãi ngang, nghiêng ngữa biết bao đời
Cả bãi cát, hàng dừa và em nữa
Cũng cháy lòng, nghiêng phía biển chơi vơi
*
Hết con nước ròng rồi con nước lớn
Mà thuyền ai thấp thoáng phía Cù lao
Ngang lưng trời, đàn Sảnh kêu báo gió
Cho rối lòng em, bãi trước, bãi sau
*
Chiều Mũi Né như vô tình bất chợt
Cơn gió nồm căng ngực trẻ phập phồng
Anh khách lạ, nên nhìn đâu cũng lạ
Biết thuyền nào mang nỗi nhớ em mong
6/86
Long lanh
Sáng nay trời hóa dòng sông
Đong đưa tiếng hát lộng trong đất trời
Xuân sang trong tiếng ai cười
Long lanh như tiếng của người… long lanh
10/86
Bến sông xuân
Dòng sông chở mùa xuân trở lại
Ngợp đôi bờ, hoa nở từ lâu
Trời! bến nước biết bao cô gái
Đem mùa xuân phơi trắng chân cầu
11/91
Không thể có một ai, không một ai sống khác
Khi dịch bệnh đã loang trong đời sống cộng đồng
Bao số phận trên nẽo đời phiêu dạt
Có hàng vạn tấm lòng, công của, ít nhiều, rộng hẹp cưu mang
Vẫn tin tưởng cuộc đời này không hề tẻ nhạt
Dìu dắt nhau qua cơn hoạn nạn khốn cùng
Đi qua con phố thân quen, em mắc cỡ
Hình như bà con đang bàn tán rì rầm
Chuyện đã tưởng quên, sao còn gom thương vùi nhớ
Trong một buổi trưa hè, nắng đổ âm âm
Có một chàng trai và nụ hôn đầu vụng về bung mở
Người ngờ nghệch trao, người lóng ngóng nhận vết môi trầm…
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben