Tác Giả Lê Thanh Hùng
Biển chiều
Cách tiếng em cười một tầm tay
Bóng nắng vờn quanh, vợi bóng ngày
Gió thổi như đùa trên sóng nước
Mái tóc em kìa, lơi lả bay
*
Biển biếc xa, màu mắt em xanh
Sâu thẳm chiều trong, ngời long lanh
Cuống sóng đổ vun bờ ngực trẻ
Mênh mông, mênh mông của đề dành
*
Gió tung bọt sóng, mờ như sương
Bước dung dăng, trên cát vô thường
Ngẩn ngơ con sóng chồm qua nắng
Lộ bóng xuân thì, trong như gương
*
Em vô tư nghịch cát hồn nhiên
Con còng gió, chạy qua ngó nghiêng
Giương mắt tròn, nhìn em đăm đắm
Em nghĩ gì? Mà bảo vô duyên
*
Sóng xa khơi, vọng đổ thầm thì
Líu riu bờ, mơn bước em đi
Quầng biển sáng, sắc màu tươi trẻ
Xanh trong tuổi ngọc, buổi xuân thì
Chiều nghiêng nỗi nhớ
Ngẩn ngơ vạt nắng bên thềm
Còn nguyên dáng đợi, ngọt mềm ngày xưa
Lao xao tiếng lá phỉnh lừa
Mờ xa dư ảnh, đón đưa nhau về
Ngập ngừng rơi dấu chân quê
Chợt nghe hiu quạnh, vụng về đôi tay
Chiều buông, nắng cũng hao gầy
Trào dâng nỗi nhớ, đong đầy mắt ai ...
Trên đường về qua Hòa Thuận
Chiều xa tan, tiếng chuông chùa đổ
Hàng tre nghiêng nắng đậu bến sông
Mây in bóng trên dòng kênh mới
Mê mãi bầy trâu gặm cỏ đồng
Đôi sáo líu lo, chiều lộng gió
Nhảy nhịp đôi vui vẽ chưa kìa
Vô tư sống, tương lai để ngỏ
Một nỗi niềm đâu đó sẻ chia
Chìm trong giấc mơ, chừng như đã
Gói ngày xưa, mộng tưởng bên đời
Xa hun hút đồng chiều cuốn rạ
Gió phập phồng vạt áo buông lơi
Bánh xe đạp vòng quay số phận
Óng ả soi chiều nắng ngượng ngùng
Năm tháng đã so đo rối lẫn
Trong tiếng cười nguyên cớ bao dung
Đâu lối rẽ, quãng đời xuôi chảy
Đây góc đường tiễn bạn đăm đăm
Mười năm qua nao lòng chỉ vậy
Ơi nhũng gì thương nhớ mười năm
10/86
Em bước qua, cơn gió ngang tàng miết mỏng
Những bờ cong
Buông thả tóc, rớt trâm cài lóng ngóng
Chiều cuối tuần, phố chật người đông
Em bối rối đứng trong vùng nhiễu động
Bao đôi mắt ngước nhìn, đánh võng hư không
Có một sớm mai hồng lên đôi má thắm
Bên vườn thanh long mướt một triền xanh
Lóng lánh giọt sương đêm thấm đẫm
Trắng muốt sắc hoa giăng chi chít đầu cành
Một tà áo tím băng qua vườn, từng bước chậm
Trong tiếng vành khuyên vàng, đang rót giọng đành hanh
Trăng Thủ Đức dát vàng lên nỗi nhớ
Sóng sánh đêm, lặng lẽ nhịp đời quay
Biết năm tháng có ai còn giữ hộ
Làn hương ngọc lan bối rối trên tay
Để khuya đêm về hiển lộ
Một nỗi dịu dàng, bẽn lẽn nửa vầng trăng
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben