Tác Giả Lê Thanh Hùng
Trong rừng cây bên đồi
Đời đã sống và những điều đã thấy
Bước qua năm tháng trầy vi tróc vẩy
Lắng đọng một niềm tin, nghiêng bóng nắng đổ dài
Lớp lớp người đi, đường xa sâu thẳm dấu chân ai
Bình thản gió, trong vụng tình tối sáng
Những chiếc lá rơi, chìm dần vào quên lãng
Rất nhẹ nhàng, không một chút đành hanh
Cho biếc lộc, chồi xanh bung chi chít đầu cành
*
Hẹn hoa trái, một vui mùa an trú
Lồng lộng gió trời, trong ban mai nắng phủ
Lóng lanh ngày, bừng cháy giấc mơ xa
Tươi trẻ, hồn nhiên những khát vọng thật thà
Đất nước mình, mọi chủ trương đều đúng
Nhưng ở điểm rơi nào, nó không còn đúng nữa, trở nên thô vụng
Thì kẻ níu đòi, người hăm hở bỏ qua
Ai cũng quyết liệt đưa ra những lý luận rườm rà ...
*
Đã là đá lữa, muốn bật sáng phải tự thân mình trầy xước
Sao còn đắn đo được mất gì, trước việc không làm được
Trăm con mắt cảm thông, sao bằng bàn tay em nắm lấy dịu dàng
Vin đỡ đận đời anh đang xấc bấc xang bang
Trong vắt đất trời, thắm tươi màu hoa cỏ
Kệ cho những cái nhìn ngã nghiêng xiêu vọ
Đã là cây, còn cố làm tầm gửi mà chi
Hãy đứng thẳng bên đồi, che chắn gió mùa đi ...
Trên bến cá Phú Hài
Váng vất
Chìm trôi
Con nước xoay chiều
Gió thốc xối
Nghe lạnh từ phía cửa
Em bước vội
Sao còn như lần lựa
Đan cầu tàu
Mắt lưới
Một tình yêu
Ngước mắt
Chiều nghiêng
Vỡ nắng hoàng hôn
Em gồng gánh
Những tháng năm lận đận
Đời trăm ngã và bến tình luẩn quẫn
Nghiêng ngữa bến sông
Sóng đổ
Lạc hồn
Không phải là sen, thì đứng gần bùn mà chi
Rồi quay lại, bằng cái nhìn nhang nhác
Bàn tay đã dơ thì rữa sạch được gì?
Hông hốc nắng, phủ trên những mãnh đời rời rạc
Cứ khao khát những điều huyễn mộng vời xa
Theo những giá trị đã lần hồi xiêu dạt
Ngoảnh lại nhìn, anh cố đứng dậy vượt qua
Một góc tình gãy vụn trầm luân
Vẫn còn nguyên, óng biếc nét hồi xuân
Em giơ tay với, tháng năm đi buông thả
Vẫn bối rối, giật mình trước cơn gió lạ
Mỗi chiều về, ngồi suy nghĩ mông lung
Chợt hoàng hôn rơi một nỗi nhớ vô cùng …
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben