Tác Giả Lê Thanh Hùng
Bao năm rồi, bài hát còn đây
Đừng hát nữa, em ơi đừng hát
Bài hát buồn xé nát hồn anh
Nghe tan vỡ tình đầu vụng dại
Bài hát buồn năm tháng quẩn quanh
Đừng hát nữa, em ơi đừng hát
Để chiều tan trong tiếng chim gù
Trả lại nắng cho trời cao rộng
Thon thả mùa, man mác sang thu
Đừng hát nữa, em ơi đừng hát
Lời yêu xưa thấm đẫm trăng vàng
Thôi dĩ vãng tận cùng chỉ vậy
Trăng lặn rồi, đêm tối cũng tan
10/91
Truyền thuyết mới
Chuyện xưa kể rằng
Khi bà Eva cắn miếng táo và nhận ra sự xấu hổ
Thì ý thức sỡ hữu đầu tiên hiển lộ
Sỡ hữu chính bản thân mình, trong suốt cõi vĩnh hằng
*
Từ đó con người cứ đánh mất, rồi lại loay hoay kiếm tìm
Vì “Phía sau sự thật bao giờ cũng có một sự thật khác”
Con đường chưa có ai đi, thì tại sao gọi là lầm lạc
Rơi trong góc khuất cuộc đời không một tiếng vọng, lặng im
*
Hình như ta đang né tránh điều gì
Mà “Khoa học là đặt sự vật vào đúng chổ và gọi đúng tên của nó” (*)
Thì biết làm sao mà lược bỏ
Dù con đường đã chọn chúng ta đi
*
Nhưng không sao, rồi lịch sữ sẽ đặt đúng chổ của mình
Cho mọi việc sẽ tự thân lóng la lóng lánh
Một ánh hồi quang chập chờn kiêu hãnh
Làm dấu chỉ trên đường đời lao nhọc nghiệm sinh
*
Không chỉ là khái niệm, thực tế khó khăn lớn hơn nhiều
Mà lại cứ loay hoay những nỗi niềm riêng tư bé nhỏ
Khắc khoải chìm trôi, nhưng vẫn còn đâu đó
Trên con đường mới thênh thang, sao lại còn chờ chực đảo chiều ...
Tím ngát màu hoa tinh khôi
Rung rinh trong chiều dập dờn khoe sắc
Bên bầy sẻ nâu chao chác đôi hồi
Không gặp nữa, đã chắc gì ly biệt
Vẫn còn đây, mướt một triền đồi
Thấm đẫm ngày xưa, màu hoa đậu biếc
Khi em không còn buồn giận anh
Mỗi lần gặp nhau, xem như là người dưng đi lạc
Em, người đàn bà trưởng thành
Sao thực hiện giấc mơ, bằng một giấc mơ khác
Cứ mong muốn cái người ta đã từng là …
Cho năm tháng ân tình, mỗi lúc một xa
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben