Lê Thanh Hùng
Phơi lụa
Từ dạo mai vàng úa góc sân
Đong đưa một thoáng gió tần ngần
Em đợi màu lên trên áo mỏng
Ươm hồng lụa mới trãi đầy sân
*
Khép chặt bờ cong, tuổi đắn đo
Đánh rơi đâu? lời mẹ dặn dò
Chúng bạn nhấp nha bên ngõ vắng
Đang thầm thì, chuyện nhỏ, chuyện to
*
Nắng đã lên mùa, xanh sắc xuân
Lén ra đầu ngõ, đến dăm lần
Chồi non lộc biếc sân hàng xóm
Ngượng ngùng chi, mà đứng phân vân?
*
Ngẩn ngơ cầm tà áo trong tay
Gió cuốn bay qua, rối bóng ngày
Ừ nhỉ, xuân này em mười tám
Bờ môi, sóng mắt bắt đầu cay ...
*
Trắng như lụa mới, nắng vờn qua
Bẫng quyện hồn nhiên, gói thật thà
Phơn phớt xuân hồng lên đôi má
Ước mơ gì, mà đăm đắm xa ...
Thăm lại vườn xưa
Vườn xưa lá đổ đầy tay
Bỏ quên từ những tháng ngày rong chơi
Biết người lọc lõi trải đời
Sao không mua được tiếng cười của em?
Bên bờ cỏ đẫm sương đêm
Lời ca ai hát, cũ mèm xa xôi
Lẫn mờ góc khuất, chìm trôi
Bao năm sóng dập gió dồi phôi phai
Bóng đêm mờ tỏ mắt ai
Gì đâu mà phải giãi bày với nhau
Vườn xưa, mùa cũ bợt màu
Còn nguyên dáng đợi, rũ nhàu giấc mơ
Bước ngoặt tình cờ
Em vô tình bước qua ngã rẽ
Trong cơn giông chiều, đường phố kẹt xe
Bàn tay lạ, choàng áo mưa che
Lí nhí cám ơn, trái tim non chợt rung nhè nhẹ
Cơn giông tạnh rồi, chiều rộng mở bao dung …
Chuyện tưởng vậy mà hình như không phải vậy
Lắng nghe phải đâu là để hiểu và làm
Mà chỉ để chăm chăm cải lại
Mặc dù sự việc này mình chỉ biết lam nham
Cứ chao chác, đẩy đưa những lời phiếm ái
Khi cái tôi của mình, nghe quen quá hóa nhàm
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben