Lê Thanh Hùng
Nhớ Đêm Phan Thiết
Lãng quên rồi hình bóng xa xăm
Gió năm tháng thổi qua vùng tối sáng
Nhịp bong vỡ những chiều trong lãng mạn
Không một chút gì đọng lại dư âm
*
Mịt mù chiều Phan Thiết vẫn an nhiên
Treo mộng mị, một hôm nào lộng gió
Có chiếc môi cong vụng tình để ngỏ
Mà người đi, đi trong nỗi muộn phiền
*
Con sóng vô tư, ào ạt đổ bờ
Cuốn nỗi nhớ quyện vào ngày biển động
Trong sâu lắng cứ đong đưa đánh võng
Nỗi nhớ bâng quơ, nỗi nhớ dại khờ
*
Lạc lối đi về ngõ cũ thân quen
Sao khắc khoải lơ ngơ đường thưa vắng
Bao kỷ niệm đã chìm trong cõi lặng
Chợt nổi nênh đêm nhập nhoạng rã bèng
*
Bước đi một mình, chiếc bóng lem nhem
Tiếng sóng vỗ đưa dấu ngày đồng vọng
Góc phố lặng yên, chừng như lạc lõng
Chợt bừng lên, tươi trẻ những ánh đèn ...
Ngồi Với Bạn Bên Vườn Thanh Long
Ơ kìa! Nắng đổ trên tay
Đắn đo đứng giữa vườn cây cuối mùa
Chuyện đời khi được, khi thua
Ở đâu quyết giá bán mua trái này
Rợp trời sắc đỏ phơi bày
Lung linh như thể giữa ngày đưa dâu
Ngẩn ngơ nắng, quyện cơ cầu
Được mùa, rớt giá chạm sâu nỗi buồn
Chênh vênh vòng xoáy quay cuồng
Biết rồi, sao mãi nói suông suốt mùa
Nỗi trôi giá, cứ phân bua
Thị trường như cứ trêu đùa nông dân
Đẩy đưa ngày tháng xoay vần
Nợ, vay, vay, trả lúc gần, khi xa
Nông dân xưa, vốn thật thà
“Đừng cho ai gạt, chớ hề gạt ai”
Bây giờ nết cũ nhạt phai
Chăm chăm khôn vặt, mạnh ai nấy làm
Theo chiều kết nối tạp nham
Đắng cay bị gạt càm ràm không thôi
Nhịp đời lặng lẽ chìm trôi
Vườn xanh vã đẫm mồ hôi người trồng
Vững tin sẽ được khơi dòng
Chuỗi giá trị, mớ bòng bong được mùa ...
Anh Đứng Giữa
Những người dường như có tất cả
Và những người thiệt tình không có gì cả
Nhọc nhằn trong bươn chải lặng thầm
Với niềm tin, lẽ công bằng làm chổ dựa
Mặc cho sóng gió cuộc đời, vọng đổ âm âm …
Con Sóng Soãi Mình Trên Bãi Vắng
Cuộn tròn trong một nỗi khát khao
Em ắp lẫm, bãi bờ phẳng lặng
Cuống quýt ngày đi, theo vạt nắng hanh hao
Một mình đứng, tự dưng lòng trĩu nặng
Gió cứ lao xao đong ký ức ngọt ngào
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben