Nhà Thơ Võ Công Liêm
SẦU THỔI XUỐNG ĐẦY*
thứ bảy trắng trời
mây xám bay
chiều giáo đường khai kinh hồi chuông đổ
trên bước đường tùng lộ
chưa một lần đêm rơi vào cát bụi
cát bụi mệt mỏi
ngủ trên vai trần
đôi ngực thở trắng tinh
đợi trăng về lấp kín không gian
tôi . nghe từng bước âm thầm
tiếng thời gian lần vào cõi vắng
nắng thổi xuống hàng mi
sáng ngập đường đi về hội trẩy
hoa buông tay trần nhảy điệu hoan ca
áp huyết cao phập phồng trên giường bệnh
xin mũi vác xin làm dấu thánh để đời
bên kia đường khung cửa đã khép hờ
chim xa bay niềm nhớ
em . buông tay cho quá khứ lên xe
của tháng ngày mưa lũ ngập tràn sông
vòng tay ôm gối tròn mộng mị
mới thoáng đó mà giờ đây xa ngát
bình minh dậy từ khi trăng mười bốn
ngoái nhìn bở ngỡ sau màn gió
bỏ cuộc trần ai trong tiếng hát chơi vơi
lên từng phiến tơ chùng
giữa bao la huyền thoại
hắc hiu giọt dương cầm
trăng mệt nhoài
mắt môi cháy bỏng chiêm bao
sài gòn nhớ
chiều mưa ngồi trong cửa kính
đêm tháp ngà
em . đứng bên đời dưới bóng quạnh hiu
mê hoảng những vụng dại bất thường đến
cho tóc bay giữa trời tháng hạ
chưa hết đông mà sầu thổi xuống đầy
biển nhớ hoài một vừng trăng dang dở
tôi . ghì chặt nỗi đau gậm nhấm
núc cạn những gì man dại đời nhau
một vùng tuyết trắng
giữa lòng đất đục
những cành lá ngủ
mấy độ thu về ./.
VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc cuối 1/2021)
* dựa ý thơ của Trịnh Cung.
Kommentar schreiben