Tác Giả Lý Quang Hoàn
Thấm Đòn
hình như rượu vẫn chưa đủ nồng để gục say
Bóng chiều thấp thoáng loay hoay cùng nỗi buồn tuyệt vọng
tôi không phải là kẻ giả danh để có thể làm những điều khuất lấp
và những cánh chim bằng cứ mãi hoài tung theo gió
tiếng gọi bầy đàn mãi rú lên những tiếng kêu bi thương vào những sớm mai
cùng lúc là những chuyến bay đổ về thành phố mang mầm dịch bệnh
hành tinh chúng ta đang trải qua những ngày thật sự khốn khó
những thành phố, những con phố vắng tanh ...
không một bóng người, những tiếng than bốc lên từ tận cùng nỗi tuyệt vọng
Sự hoài nghi như dàn trải trên từng tiểu khu*
Những phiên chợ vắng vẻ như chiều ba mươi tết
từng dãy xe hơi nằm vật vờ đợi chờ
những phím đàn bụi bậm không cất lên tiếng than
ngày tận thế dường như đang ẩn hiện đâu đó những khuôn mặt xám ngoét
bờ môi hồng ngày xưa giờ đã lên màu khô hạn
nỗi tuyệt vọng giống như cái chết đang đến gần
hình như chúng ta đang lãng phí mớ vốn liếng dành dụm cả một đời
trên ti vi người ta đang đấu đá nhau bằng những lời hoa mỹ
kể cả những điều thô lỗ ….
đúng là những trò ruồi ... chúng ta thực sự không thể nín cười
nước mỹ đang làm những điều kỳ cục hơn bao giờ hết
một số người đang trải qua những giờ phút cuối cùng vì không thể thở …
những con virus vô hình mà sao rất hiểm độc
tôi cũng đang giãy dụa vì sinh kế ... không có tiền để trả tiền nhà,
không có tiền để mua lương thực, không có tiền để đổ xăng
mọi hoạt động dường như đang đình trệ và đóng băng …
Khi nhìn thấy tấm băng rôn với những hàng chữ “ No job no rent “ nụ cười tôi như mếu …
Mọi người râm rang nói về cơn bão sắp tiến vào Louisiana và Texas với sức gíó trên 150miles/g … trên những con đường xuyên bang tràn ngập xe cộ và những dòng người di tản ...
TV nhà nhà dường như đang hoạt động hết công xuất
người ta theo dõi con số lây nhiễm và chết mỗi ngày
cùng những khoản trợ cấp nhỏ nhoi từ chính phủ ...
" Hai bên" hình như đang chơi trò cầu lông thảy qua thảy lại
mà trái cầu là miếng mồi nhử !
dĩ nhiên " Trâu bò húc nhau ruồi muỗi sẽ chết thôi “
và miếng mồi ngon người ta đang hướng đến chỉ là chiếc ghế,
chiếc ghế có hình bầu dục được cẩn bằng vàng bạc và nạm kim cương
...
lúc dầu sôi lửa bỏng này mà làm thơ ca tụng tình yêu thì quả là vô duyên …
Nhưng tôi không thể không nói đến em … người đàn bà một thời mê đuối
Em trong chiếc manteau màu vàng cốm
Khép nép nói cười trong đêm Noel
Mùa đông ở phương Bắc dĩ nhiên là rất lạnh, tôi thèm em một vòng ôm sưởi ấm
Tận hưởng hương cơ thể … mùi tình yêu quyện cùng tuyết …
Những ngày tháng mười hai sao trôi nhanh quá
và giờ mọi điều như đã trôi qua …
Không còn em … không còn áo "manteau màu vàng cốm"
Không còn hương cơ thể hoà cùng mùi tuyết trắng …
Tôi bây giờ như kẻ thấm đòn
Em đã xa tôi rồi .. mùa dịch bệnh
Em ra đi mà không nói một lời !
Mùa dịch bệnh đang còn ở phía trước
Và cuộc đấu đá đang vào hồi gay cấn
…
Và những người dân Mỹ đã không còn chịu đựng i
Đâu đó râm ran mọi người nói về phong trào
“ Occupy Congress “
Người ta đã tung lên mạng những lời phản đối …
Tuy nhẹ nhàng nhưng không kém phần dữ dội
Nhưng hình như họ vẫn “ bình chân như vại “
Vẫn nghỉ hè vẫn cắm trại vẫn vui chơi !
Hôm nay ra phố bắt gặp những khuôn mặt rầu rầu …
Y hệt như nhũng vết tường loang trên vách …
Tôi quay về nhà trùm kín trong chăn
Một chút nhớ em mùa đông phương bắc
Chút âm nhạc buồn với “ Giovani …”
Tôi đã thực sư cảm thấy mình thấm đòn !
Lý quang Hoàn
August 25
Kommentar schreiben