Nhà Thơ Trần Đức Phổ
Hai Dòng Nước
Ta thắp đời nhau bằng ngọn lửa hồng
Để soi tỏ cõi lòng nhiều bóng tối
Khi tin yêu vừa bập bùng, nóng hổi
Hãy sẵn sàng ngờ vực cả tình anh.
Thu chưa sang lá chớ vội xa cành
Trời phương đó hoàng hôn về nhuộm đỏ
Nơi anh đứng bình minh vàng sắc cỏ
Trên đường đời ta dịch chuyển về nhau.
Niềm mơ kia đâu có dễ úa nhàu
Khi ước muốn phát đi từ lồng ngực
Dẫu đôi mình bước ra từ hai đầu địa cực
Không hận thù, sao tê tái tâm can?
Những mầm xanh vươn dậy thế lụi tàn
Đem hạnh phúc thay những gì khốn khó
Hoa sẽ nở, và nụ cười sẽ có
Trên môi hồng xóa vết tích thương đau.
Tình trăm năm sẽ gắn kết bạc đầu
Lời chung thủy mặn mà như vị muối
Anh tình nguyện làm cỏ lau bên suối
Để gió rì rào mãi kể chuyện đâu đâu.
Em đừng buồn, hãy lắng dịu niềm đau
Đừng chua xót khi tượng thần sụp đổ
Những lầu cát sẽ tan tành khi sóng vỗ
Nhưng vạn đời hạt cát vẫn bình an.
Là Tri Kỷ
Là tri kỷ đừng nên câu nệ
Chuyện ta mình nghịch ý sai lòng
Ai cũng có vui buồn khôn kể
Đừng cạn tàu ráo máng đếm đong
Là tri kỷ đừng nên bỡn cợt
Xem giao tình như tiếng cười khan
Lời hứa hẹn như lươn trơn tuột
Nay chân thành mai hóa dối gian
Là tri kỷ xin đừng buông thả
Sớm bên Đông tối ở bên Đoài
Xem cảm tình mỏng manh như lá
Trái tim người không thể chia hai
Là tri kỷ phải chăng thấu hiểu
Dù bọt bèo cũng nghĩa tâm linh
Gốc và ngọn không cần đối chiếu
Vì cả hai chung bóng, chung hình!
Chỉ Vì
Chỉ vì một lần tiên đoán
Bao nhiêu mơ ước hiện ra
Tình quen dẫu người còn lạ
Vẫn tin chốn ấy thật thà.
Chỉ vì một lần mơ mộng
Trái tim trót hứa để dành
Dẫu là cá tăm chim bóng
Vẫn còn biển trời trong xanh
Chỉ vì một lần trót dại
Yêu thơ hơn cả bạc tiền
Nên đời vật vờ từ đấy
Nửa hồn trăng gió ngả nghiêng
Chỉ vì một điều hạnh phúc
Trăm năm làm kiếp con người
Chẳng ai dễ dàng bỏ cuộc
Dù là hy vọng ít thôi!
Chỉ vì tâm đầu ý hợp
(Nợ duyên không thể tình cờ!)
Dẫu là trùng dương lớp lớp
Sớm chiều dào dạt vần thơ!
--
Trần Đức Phổ
Kommentar schreiben