*LVT 44- Cơn Mộng Thế Gian (Thơ) NT Lê Văn Trung (VN)

 

Nhà Thơ Lê Văn Trung

 

 

Cơn Mộng Thế Gian

 

 

Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp

Một tôi ngồi dưới bóng cây già

Mà ngỡ đất trời đang thiền định

Giữa vùng quỹ dữ với yêu ma

 

Mây trắng bên trời vẫn trắng bay

Lá úa ngàn năm vẫn rụng đầy

Gió vẫn ru đau niềm thiên cổ

( Em có về ru lòng tôi say ? )

 

Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp

Một tôi buồn quá ngồi hát ngao

Tôi ngỡ đất trời đang trẫy hội

Vui hội trần gian mà lệ trào

 

Em có về ngang MIỀN HIU QUẠNH

Thấy tôi ngồi dưới CỘI ĐIÊU TÀN

Tim tôi gõ nhịp HÒA VI DIỆU

Mà vỗ về CƠN MỘNG THẾ GIAN

 

Giữa cõi ta bà tôi bỗng gặp

Một tôi mệt mỏi giấc mê cuồng

Tôi ngỡ đất trời đang chếnh choáng

Rượu đời ai rót cháy tim gan

 

Thôi em đừng đến, em đừng đi

Em đừng ở lại, đừng quay về

Hãy tan vào tận MIỀN QUÊN LÃNG

Hãy chảy vào trăm DÒNG PHÂN LY.

 

Lê Văn Trung

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền