Tác Giả Lê Thanh Hùng
Lương Sơn Một Sớm Mai Hồng
Có phải nơi này, cách một tầm tay
Trong nắng sớm của một ngày đã cũ
Bầy chim non đã theo mùa di trú
Em cũng ra đi, trống vắng đong đầy
*
Anh ngồi đây với nỗi nhớ xa xôi
Thầm nuối tiếc, một ngày xưa vụng dại
Cứ huyên thuyên nói tràng giang đại hải
Biết đâu “giờ vàng” lặng lẽ chìm trôi
*
Chợt con chìa vôi ngứa giọng hót khan
Dưới tán lá sum suê, hưng hửng nắng
Anh nhớ tiếng ai dấm da dấm dẵng
Cười bảo anh, chỉ giỏi chuyện sang đàng
*
Bóng nắng nghiêng, ngày cũ muộn màng
Anh ngồi đó, hong chút tình nho nhỏ
Trong gió chảy, đưa ngày đi xiêu xó
Len lén lạnh đầu mùa, đông đã sang
*
Biết chúng mình đã không thuộc về nhau
Chỉ có vậy, tự nhiên không phải vậy
Nỗi xót xa đã vờ như không thấy
Có một ngày, ta giả dụ tin nhau ...
Lê Thanh Hùng
Lời Dặn
“Ra về em có dặn rằng
Nơi hơn người kết, nơi bằng đợi em”
Lời ca cổ đẫm tình, để ngỏ
Bến hoàng hôn, ráng đỏ ngậm ngùi
Góc sông lạnh chiều trong, lộng gió
Để người đi, lặng lẽ ngược xuôi
*
Cứ thắc thỏm, là ai có đợi
Năm tháng nào, chống chếnh chơi vơi
Tiếng hát, như một lời nhắn gửi
Nặng trĩu lòng đâu đó buông lơi ...
*
Lời ca cổ, nỗi niềm chan chứa
Chầm chậm trôi, qua mười bến sông
Trong suốt, những tháng năm lần lựa
Sóng gió đời, nênh nổi long đong
*
Có thể có, những điều khập khiễng
Trái tim non, ngượng ngịu so đo
Đôi mắt khép hờ, thôi lúng liếng
Chợt quay ngang, đã trễ chuyến đò
*
Lời ca cổ, đẫm tình hoang dại
Lắng sâu trong từng tiếng thở dài
Nhịp thời gian vô tình vướng lại
Nuối tiếc chiều, cách một bờ vai ...
Lê Thanh Hùng
Qua Cầu Rạch Miễu
Bước sang sông
Sao?
Còn tiếc nuối
Cây cầu cong
Xô lệch
Bến xưa
Rất có thể
Khi mình có tuổi
Cứ nhớ hoài
Nơi đó
Chiều mưa ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben