Lê Thanh Hùng
Dòng Sông Đưa Bước Em Về
Bên góc cạnh, mùa xuân tan bổi hổi
Bờ cỏ non xanh mướt một triền sông
Len lách sóng, lối về em bước vội
Ngọn gió nam non, lồng lộng trên đồng
*
Đường xa, đường xa ngái trời thưa nắng
Cứ ngập ngừng, chiếc bóng nhỏ loanh hoanh
Dòng sông chiều, đã qua mùa, phẳng lặng
Êm ả trôi nghiêng, sợ khói mong manh
*
Dòng sông nhỏ, thì không có sóng lớn
Cứ lăn tăn khê đọng nét xuân thì
Bờ nắng mộng, em qua chiều lợn cợn
Một nỗi niềm theo gió cuốn bay đi
*
Nắng vàng ong, chiều xuân hồng phơn phớt
Người đàn bà trưởng thành, đi một mình
Bên lối vắng, nắng đưa chiều đậm lợt
Trên cánh đồng, hoa trái sáng lung linh
*
Làng quê cũ, như còn trong tâm tưởng
Treo suốt thời con gái, những đam mê
Bao mùa xuân qua, gợn chiều lướng vướng
Òa vỡ điều gì, theo suốt lối về ...
Lê Thah Hùng
Quê Xưa Trong Nắng Tươi Hồng
Trở về nơi cũ cố tìm điều mới mẻ
Thấy nghểu nghệu đong đầy, trong nắng ban mai
Đôi cu đất, đậu trên ngọn đèn đường be bé
Tiếng chim gù, chìm trong tiếng ô tô xuôi ngược đan cài
*
Ngồi ở đâu cũng nghe bàn, tiền có thể làm được mọi thứ
Thì sao không khỏi nghi ngờ, người ta đang làm mọi thứ vì tiền
Với mọi chuyện chứa đầy ngoa ngôn xảo ngữ
Thôi thì trời mưa còn có sợi thẳng, sợi xiên ...
*
Phố mới loanh quanh trong tầm nhìn chật hẹp
Con đường xưa đã tráng nhựa phẳng lỳ
Không giấu được tư duy tiểu nông gượng ép
Quy hoạch còn tiếc đất ruộng vườn, từng tấc từng ly
*
Bà mẹ trẻ lần đầu đưa con đi nhà trẻ
Tiếng con khóc, mẹ cười mà nước mắt vòng quanh
Quay mặt, bước chân rối tiếng con bập bẹ
Cứ ngập ngừng, mà cố bước cho nhanh
*
Trong lòng phố, nhà ngổn ngang chóp nhọn
Không biết cái mới này có là dấu chỉ sự phát triển hay không?
Thấy người nông dân già, dưới hiên ngồi uống trà bảnh tỏn
Phơn phớt nhìn, quê xưa trong nắng mới tươi hồng
IX/18
Lê Thah Hùng
Bên Ghế Đá Công Viên
Từng chiếc, từng chiếc rơi
Xoay tròn quanh ghế đá
Mùa xà cừ trút lá
Chồi non biếc xanh ngời
*
Một quầng sáng tinh khôi
Rụt rè rơi dấu nắng
Ngân rung trong thầm lặng
Quanh quẩn chổ em ngồi
*
Ngước mắt nhìn đăm đăm
Đường xa, chừng diệu vợi
Cây đang mùa lá mới
Gió lao xao thì thầm
*
Bâng khuâng như gọi mời
Ngập ngừng, kìa ai đến
Nôn nao, vờ lơ đễnh
Mây cuối trời, chơi vơi
*
Khẽ gượng nhẹ tay run
Xem chừng thoáng bối rối
Ngượng ngùng, thương quá đỗi
Lá rơi, rơi vô cùng ...
Lê Thah Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben