Lê Thanh Hùng
Còn Một Tiếng Ve Ngân
Chùm phượng ngày xưa, hé nụ cười
Mong manh cánh mỏng, khẻ rơi rơi
Bao nhiêu năm, vẫn còn ngộ nhận
Một cánh hoa rung, vướng bến đời
*
Bất chợt, một tiếng ve mồ côi
Oà vỡ chiều trong nắng xa xôi
Như ẩn ức một điều gì đó
Đồng loạt ngân, vọng đổ liên hồi
*
Hoa rơi trên cỏ, đỏ thắm tươi
Lướng vướng trôi, bãng lãng lưng trời
Áng mây trắng về nơi xa lắm
Có chút gì xao động, người ơi!
*
Con đường quen, chầm chậm chiều tan
Bức bối tờ thư đã ố vàng
Ngẩn ngơ đứng, gió đời lồng lộng
Đằm thắm chiều, ngất ngưỡng mùa sang
*
Rộn vang đường những tiếng ve ngân
Bên hiên xưa đứng lặng tần ngần
Gió thốc xối, tóc dài líu quíu
Mùa hạ vàng, lẩn khuất quanh sân ...
Lê Thanh Hùng
Trên Biển Lúc Nhớ Em
... Và cũng như anh với em
Biển với trời nối liền, dường như chưa bao giờ dứt
Trong ban mai mênh mông, trong ráng chiều đỏ rực
Trên sóng biển chập chờn nỗi nhớ trắng đen
*
Thuyền đã ra khơi, khuất lấp bãi bờ
Sóng dậy dồn chân trời tím biếc
Gió lộng tứ bề, đâu có gì cách biệt
Biển nối với trời, lằn ranh mỏng phất phơ
*
Chân trời gần, chấp chới chân trời xa
Chuyễn màu theo ngày, như em gần đó mà xa xôi đó
Sóng cứ giăng giăng trong mùa lộng gió
Đăm đắm chiều đi, vin bóng nắng lần qua
*
Sóng hướng bờ, nó cũng như anh
Nằm vẩn vơ nỗi nhớ
Con thuyền trôi, xé ngang hoàng hôn vàng hực hỡ
Mà bóng chim tăm cá quá mong manh
*
Biển động, trời giông chớp giật xoay vần
Sóng nâng thuyền lên, rồi dìm thuyền xuống
Đường chân trời như răng cưa cứa vào chiều muộn
Vỡ tan hoang, một nỗi nhớ chớm đong đầy ...
Lê Thanh Hùng
Giữ giùm anh em nhé!
Đêm nắc nõm
Một vòng tay bổi hổi
Gió nguyên sơ
Lồng lộng
Phía chân đồi
Như vỡ vụn
Khoảnh không gian mờ tối
Một góc đời
Em cất giữ giùm tôi ...
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben