Lê Thanh Hùng
Điều Gì Mà Tất Bật
Trời trở gió nam non lây lất
Đất duỗi mình, lấp lóa bình minh
Bao nhiêu năm xốn xang tất bật
Ta thương bạn hay tự huyễn mình?
*
Cứ ngồi huyên thuyên trong cuộc nhậu
Quẩn quanh rồi, cũng chuyện lợi, danh
Nghe rổn rảng, tháng ngày hư cấu
Một ngày xưa chí lớn không thành ...
*
Sợ trách nhiệm hay thiếu trách nhiệm
Hãy đặt đúng chổ, gọi đúng tên
Né trách nhiệm, dửng dưng trách nhiệm
Ấp lẫm đời xây xước, cong vênh ...
*
Sao lý luận xong rồi, để đó?
Lấy mơ ước, thực hiện ước mơ
Loay hoay mãi, tưởng chừng việc nhỏ
Biết đâu là chuyện lớn đâu ngờ
*
Không chân lý nào ngoài hiện thực
Và bắt đầu không phải số đông
Cứ dàn trãi nỗi niềm day dứt
Những lối mòn, có cái viễn vông
*
Phải giẫm đúng dấu chân người trước
Mà đời đâu chỉ những bãi mìn?
Đong đưa điều được và không được
Ngoài kia đời rạng rỡ bình minh
*
Cứ chập choạng trùng triềng nỗi sợ
Tin không theo hay theo không tin?
Dẫu quanh co, tưởng chừng trăn trở
Tại sao không bứt phá chính mình?
Lê Thanh Hùng
Trong Ngần Nắng Đổ Chiều Nay
Ngúc ngoắc chìm trôi, chiếc bóng liêu xiêu
Khẽ khàng rơi giọt nắng, vàng nỗi nhớ
Cả lòng tin ẩn mờ trong nỗi sợ
Cứ loay hoay, trong suốt buổi hoang chiều
*
Bao nhiêu sự thật trong lời của em?
Biết, không thể nói hết điều em muốn
Nên lưỡng lự, đứng trong chiều muộn
Vạt nắng cuối ngày xiên đổ lấm lem
*
Ngày trôi qua, ước vọng cũng dần xa
Sao bối rối cả trong lời em nói
Đừng dấm dẳng mà bẻ hành bẻ tỏi
Cắn đắn hồn nhiên, đánh mất thật thà
*
Lặng lẽ đường quê, đứng lại tần ngần
Em chợt đến mà không hề hẹn trước
Vẫn trẻ trung, mái tóc dài óng mượt
Gió cuốn bay bay sợi nắng rung ngân
*
Rạng rỡ kìa, “người xa lạ thân quen”
Nói không kịp theo cái nhìn đăm đắm
Rơi thảng thốt trong chiều tan chầm chậm
Một nỗi niềm nghiêng, lóng lánh đan xen ...
Lê Thanh Hùng
Đưa Em Về Long Sơn
Nghe bổi hổi, cuộc rượu tàn
Đưa em cuối bãi, đầu làng Long Sơn
Nghiêng chênh chếch núi mây vờn
Mới hay em, dễ dỗi hờn người say
Chiều buông, sắp cạn bóng ngày
Đánh rơi nắng quái, đong đầy mắt anh
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben