Tác Giả Lê Thanh Hùng
Giấc Mơ Hoang
Cứ day dứt, ảo phủ mờ tâm thức
Đã không dám làm những việc chưa bao giờ làm
Thì sao có những thứ chưa từng có, gì đâu mà ngờ vực
Lấp lững quanh co, ngồi trong cuộc nhậu càm ràm
*
Những năm tháng đẩy đưa, sợi chỉ đỏ cong vênh số phận
Bước truân chuyên như vờ vĩnh cuối con đường
Chao chác sóng, vỗ góc mờ quyện lẫn
Bến hoàng hôn, dường vỡ vụn nắng loang hương
*
Ta đã đi qua những dòng sông không tự chảy
Tù hãm bãi bờ, lợn cợn bóng ngày đi
Bất chợt nhớ, giấc mơ nào trở mình chớm dậy
Đã cuốn phăng tình trong xét nét chi li
*
Biết là công việc, thì phải được trả công đền đáp
Chỉ có yêu thương, là không tính toán bao giờ
Dù còm cõi giữa bụi đời, nhưng chưa hề nhiễm tạp
Rớt xuống vô tình, trong tiếc ngẩn tiếc ngơ
*
Bừng nắng chiều hôm, loay hoay quanh chiếc bóng
Đổ dài trên đường, khập khểnh những dấu chân
Bước kiên định hồn nhiên, phải đâu chỉ là mơ mộng
Vững chãi giữa cuộc đời, trong muôn mặt, đa tầng ...
Lê Thanh Hùng
Lời Ru Muộn
Cánh võng xuân thì trễ tiếng ru
Đong đưa tao, lời ru loạn nhịp
Khẳng khiu hương, đời hoa cuối liếp
Nở sáng bừng trong nắng mùa thu
*
Chiếc lá thẩn thờ rơi nghiêng qua
Chợt tiếng trẻ u ơ, cựa quậy
Thao láo nhìn con bê đang chạy
Lạc mẹ trong chiều hoang tái xa
*
Vội vàng đưa, võng đổ liên hồi
Nghe day dứt, lời ca váng vất
Ngắc ngứ chìm trôi, vờ tất bật
Một điều gì, lay động xa xôi
*
Miết triền xanh, hun hút chân trời
Đời rộng hẹp, mướt màu hoa cỏ
Mùa thu chợt khẽ rơi đâu đó
Trong lời ru khắc khoải buông lơi
*
Chầm chậm chiều đi, bóng nắng tròn
Soi ngang vách, trùng triềng nắng quái
Như đẩy đưa nỗi niềm ái ngại
Gửi cho người một vết môi son ...
Lê Thanh Hùng
Đi Ngang Phố Ngày Xưa
Chiều đi, chậm nắng loang đầy
Đường xa trống vắng, dấu ngày lần theo
Loay hoay góc phố ngoằn ngoèo
Đánh rơi tình, lỡ cong queo góc nhìn
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben