Nhà Thơ Lý Quang Hoàn
CÓ NHỮNG NGÀY THÁNG RẤT LẠ
Có những ngày tháng mà đường đi của những con chữ dường như tắt nghẽn ở phía bên kia đầu cầu ... nơi con đường tràn đầy bóng mát của hai hàng cây xanh thờ ơ trong gió ...
Nơi mà những con chữ con chữ vô hồn lũ lượt tràn lên ... ứ đọng và loay hoay tìm đường thoát thân ...
Cũng giống như những dòng máu bị tắt nghẽn không tìm được đường về tim
Chúng đã bị chặn lại bởi những cặn cọt bám cứng ở hai bên thành mạch và cứ như thế mạch máu căng cứng và phồng lên ...
Tôi e rằng một cơn đột quỵ lại sắp sửa xảy ra ...
Một ai đó sửa soạn ra đi ...
Mà không hề biết rằng mình sẽ ra đi ...
Ngôi giáo đường trong thành phố đang gióng những hồi chuông cầu hồn nhuốm màu bi thiết ...
Mọi người vội vã đi tim chỗ trú ẩn khi cơn bão tràn vào thành phố bất thình lình ...
Hình như đêm qua đã có một cơn mưa đổ về thành phố ... xua đi những ồn ả nóng bức của những ngày hè
Tôi ngồi im lặng như một pho tượng lúc đang thưởng thức một khúc reo dây “ Recuerdos de la Alhambra “ với John William
Tâm hồn tôi hình như đang bay bổng vào chốn thinh không ... hình ảnh một ai đó đang lãng vãng quanh quất đâu đây cùng với tiếng kêu gào của quá khứ đang vang lên trên bầu trời ẩm ướt hương vị sương đêm ...
Ngày tháng như dài thêm ra theo vòng tay em một thưở nào nhớ hoài quay quắt
Đêm câm lặng không thốt nên lời
Tiếng ca khàn đục vỡ oà loang đi trên nền trời đêm xạm xịt với từng vệt trắng dài với gam màu sữa đục
Tôi lọt tõm vào một khoảng không gian mơ hồ không màu không sắc, không mùi vị
Đôi chân dắt díu tôi đi vào một khoảng không mơ hồ ...
Tình yêu giống như một loại thuốc mê nặng đô vì vậy không một ai ... già trẻ trai gái thoát ra khỏi được cơn lốc của đời mình ... cùng với những chua cay, đớn đau từ lúc ấy bắt đầu lên men và bốc mùi khó chịu ...
Mỗi ngày trôi qua chóng vánh và lão già thời gian vẫn không chịu buông tha cho tôi hoặc bất kỳ một ai ... những người ngã ngựa ngay chính trong cuộc đời mình hoặc cuộc đời của một ai đó ...
Tiếng chuông giáo đường vang vọng trong ngày lễ thánh và mọi người lũ lượt rủ nhau cùng đi xưng tội với những tội lỗi trời ơi đất hỡi, vị cha sứ gật gù trong căn phòng tối tăm như hủ nút và phán ra những câu xanh dờn nhằm xoá đi những tội lỗi của nhân gian.
Cũng giống như những người khác, tôi sắp hàng bước vào căn phòng tối đề thú nhận những tội lỗi mà mình đã phạm trong đời mong được chúa thương xót cứu rỗi một linh hồn sắp sa vào chốn địa ngục, nơi một bầy dạ quỷ đang chờ đợi cùng tiếng loảng xoảng của chén đũa để chờ đợi một bữa tiệc thịnh soạn cùng với những linh hồn quỷ ám
Ngày tháng trôi đi chóng vánh và sẽ không còn gì để nghi ngờ rằng chuyện tôi yêu em mãi trong cuộc đời còm cõi này sẽ không hẳn là chuyện bốc phét trong những lúc trà dư tửu hậu ...
Những linh hồn cô đơn khép nép run rầy trong bóng đêm nhờ nhờ hơi sương
Những chuyến xe đang chờ đợi những người khách cuối cùng mà điểm đến sẽ là một vùng quá khứ, nơi có những chiếc bóng đèn nhiều màu sắc, nhấp nháy trong đêm
Tôi ngồi cuối trên một hàng ghế ọp ẹp, bên cạnh tôi là một lão tuổi trung niên, miệng cứ lải nhải những câu thơ rẻ tiền mô tả về một thứ tình yêu kỳ cục của những lão già lắm tiền nhiều bạc và ham mê những của lạ chân dài và cuộc đời lại bắt đầu xí lắc léo từ đây ...
Chiếc xe bắt đầu khởi động, những vòng quay của chiếc động cơ già nua tạo nên những tiếng ồn vô lý, tôi lặng im với những nghĩ suy của riêng mình, nhìn bâng quơ về phía mọi người với đôi mắt vô hồn.
Sẽ là rất lạ lẫm như những ngày mới bước vào đời cùng tiếng khóc oa oa kéo dài từng hồi không ngớt và cũng sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi chúng ra ra đi chỉ với những tiếng thở dài ngắt quãng ...
Thế là chuyến đi rồi cuối cùng cũng phải có một nơi để đến
Những chiếc xe cứ mãi dằn xóc trên những con đường thiên lý
Và cuộc mưu sinh cũng đá đến hồi kết thúc ...
Một đời bương chải, lúc ra đi cũng chỉ một đôi tay, một thân xác đã miệt mài cạn kiệt ...
Một vòng tay rồi cũng chẳng níu kéo được ai ...
Đời vô vị sẽ còn dài dài vô vị
Hỡi những ai vẫn còn mơ mộng hão huyền ... chim đã thôi bay, cá đã thôi lội, những đóa hồng trong khu vườn xưa đã thôi nở ...
Ôi một thưở xuôi tay mắt nhắm mơ người ...
Và những chuyến xe cuộc đời mãi trôi ngược về phía hư vô,
Tôi còn lại gì ... Em còn lại gì ... mọi người còn lại gì ...
Chỉ là những khóc than cho một kiếp người như thể đêm bỗng chốc rơi ập vào vùng bóng tối
Những nỗi niềm chỉ mãi là những nỗi niềm không nguôi
Ôi những chuyến xe cuộc đời đưa tôi đi những chuyến đi luẩn quẩn
Đi và về ... đời người chỉ có vậy mà thôi !
Lý quang Hoàn
HỘI NGỘ
Ngày trôi qua chậm chạp
Những chùm hoa cứt lợn
Rộ nở bên đời ...
Vườn nhà ai một màu xanh ngắt
Kéo ta về với giấc mơ xưa ...
Ngày thở dài, tiếng thở dài vô vị
Nỗi hụt hẫng nào không đến với chiêm bao
Những cơn mộng luôn khoác màu tình ái
Thuở xa em đã mấy xuân thì ...
Đêm bối rối bên vòng tay bóng tối
Đã qua rồi từ độ yêu em ...
Mùa đã phai những cung đàn đã lạc tông một thưở
Và cứ như thế tôi đã hụt hẫng theo ngày tháng lạ
Những cùng bậc buồn không nói lên đủ những yêu thương
Và đêm rất sâu và làm ra vẻ rất lạ
Bất chợt nhìn em ngồi lặng lẽ khỏa thân
Những đợt sóng đam mê một thời phủ dụ
Tôi đã đợi ngày lên cho tan rã những nỗi niềm
Và những hụt hẫng niềm hoan lạc cùng em sao chóng vánh
Còn lại đây tôi ngồi đếm những hư hao
Những hư hao của một đời bương chải
Áo cơm ơi ... đã xa rồi những tháng ngày dài ngán ngẩm
Cất tiếng cười hào sảng để rồi ném tất cả vào hư không
Đời sẽ còn lại gì khi niềm vui đã vuột mất
Những ngày tháng còn lại sẽ là những tháng ngày tháng dài phiêu hốt
Ai ngồi lại cùng ai đốt nỗi buồn qua từng sợi khói
Chim đã lạc đàn sống những ngảy tháng du cư
Tôi ở đây, những buổi sáng trầm ngâm đã trôi qua lặng lẽ
Đếm thời gian qua từng chiếc lá vàng rơi
Mùa cũng đã vàng và em rồi cũng đã sang ngang
Còn lại đây nỗi buồn tôi bạc trắng ...
Trên mái tóc nào một thuở thanh xuân
Gặp lại nhau em chỉ thở dài không nói
Dù chỉ một lời cũng không đủ nguôi ngoai
Ngày tháng trôi qua giống như bóng chim tăm cá
Biết đi về đâu những ngày tháng héo hon
Đêm tật nguyền tâm hồn như vụn vỡ
Rã rời loang trên từng vệt tường vôi
Rơi rụng theo từng ngày từng tháng ...
Tôi cứ mãi trầm ngâm vào từng buổi sáng
Nhai đi nhai lại nỗi niềm tôi ...
Để sám hối cho một cuộc tình đã vỡ
Đã tan vào hư không một thuở đầy ắp yêu thương
Đi và về những cuộc hội ngộ sớm tàn phai
Thôi nhé em đã hết một thời dong ruỗi
Mùa trai tân đã đi vắng từ lúc nao
Bên ngoài là những cơn mưa rơi đều rời rã
Sẽ không còn gì ... còn chăng chỉ là những tiếng thở dài ...
Tiếc một thời xuân sắc đã trôi qua !
Lý quang Hoàn
RẤT NGƯỜI
Tôi mở toang hai cánh cửa sổ
Đón một chút gió mùa hè
Trong vườn vài đóa tường vi vừa nở
Ngoài kia con đường vắng dăm ba chiếc xe bóp còi
Buổi sáng như một giấc mơ nồng mùi cỏ non
Bên nhà hàng xóm người đàn trẻ dạo bước trong vườn
Bờ ngực phập phồng trong làn áo mỏng
Một chút xúc cảm rất người
Dấy lên trong lồng ngực ...
Từng hơi thở hào hễnh ...
Hình như cơn đau tim vừa đến !
...
Một ai đó sắp qua đời ...
Vì một điều gì đó rất mông lung !
Và những chùm hoa giấy
Vẫn treo lơ lửng trên cuộc đời tôi
...
Kommentar schreiben