
Nhà Thơ Võ Công Liêm
TÀN PHAI THEO
ngọn lửa héo
mùa đông ôm ngực thở
gió lùa khóc đêm sâu
vi lô thổi bạt trí nhớ
nằm ru mộng dở dang đời
những tháng ngày chật chội lũ kiến bò
trăng ngợp hồn thi sĩ dưới chùm hoa dã tưởng
bậc thềm xưa nghe lạnh bước chân về
vườn cỏ . nắng thấp . tràn mi mắt
tự nhủ lòng đau một kiếp nào
ngày bỏ ngõ lộc non xanh lá
điệu kèn thất thanh rít cuối đường
mắt môi ướt tình ta chưa tới
lạ phương trời lạ cả mây trôi
chiều thế kỷ buồn trong mắt ngọc
vàng tuổi thơ bật khóc tình cờ
xoa vào trăng buốt ngọn đêm
trời lộng gió đã vào mây
vai em gầy trái chín ươm
nằm nghe những tàn phai theo
rụng . xuống . đời . nhỏ . lệ . khóc . đau
mưa hối hả chạy ngang miền lục điạ
xin chén cơm chùa độ nhựt kẻ truân chuyên
gỡ rối phân vân ngày nắng dội đêm ưu phiền
bình minh dậy nghe đơm thơm trái chín buổi ban đầu
nhớ một lần trong tay mềm yêu dấu đọng hơi sương
vực thẳm cheo leo giữa triều dâng đá ngậm dưới lòng sâu
em . còn nhớ những sáng mai thức dậy tóc nung trời lộng gió
tôi . ngày lại ngày ôm ấp mộng trăng sao cho tới giờ lâm tử
là thấu đáo cuộc tình chưa chớm nở để theo mây về cội
trong hụt hẫng mưa hất dầm quạnh quẽ cho mặt trời rực cháy
để hồn nâng nhẹ kiếp phù du . nhốt thời gian lại làm con thú dữ
mưa lệ là sương rung là mật ngữ cho núi dựng hồn thương đau
chạy đi thôi . tượng muối đang rình rập ở đằng đẵng xa đó !
trắng xóa màu tóc hóa phôi pha của mảng đời còn lại với phong ba
em . níu hư vô làm nhân chứng cuộc tình
tôi . lịm dần vào âm vang đồng vọng cuối trời
trái chín rụng
trên dốc đứng ./.
VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc. cuối 12/2017)
Kommentar schreiben