
Nhà Thơ Thạch Đà

THẠCH ĐÀ - CHÙM THƠ SỐ 1
ĐÃ ĐI KHÔNG NGOÁI ĐẦU NHÌN LẠI
Đã đi không ngoái đầu nhìn lại
Dù con đường phía trước quá dài
Không phải nói phải như ,giá mà …chỉ sống với hiện tại
Dù từng ngày thời gian thăm thẳm trôi
Đang đi không thể dừng lại nữa chừng
Xin nghỉ ngơi dừng lại cuộc chơi
Hành trình đó dù tâm linh hay cuộc đời
Không ai tới đích khi quay lại từ đầu
Nếu không đi đến những mùa vui
Thì chắc chắn bạn đối diện nỗi buồn
NẾU THƯƠNG NHỚ ẤY LÀ THƯƠNG NHỚ GÌ
Nếu thương nhớ ấy là thương nhớ gì
Sao một người vừa quay lưng tưởng như đất trời sụp đổ
Mình ngồi thương tuổi thanh xuân
Trong lòng tràn lên bao luyến tiếc
Một người vừa nói lên lời tạm biệt
Cứ coi như kỷ niệm là giọt nước đã cạn khô dưới ánh mặt trời
Mình muốn níu giữ một bàn tay đã muốn rời đi
Người ấy không cần đến mình để đi trong cuộc đời
Cũng đành nói lời chia tay
Sao ta nhớ con dốc ấy hơn nhớ người xưa
Thị trấn đẹp như một lời hò hẹn
Vậy thương nhớ ấy là thương nhớ gì
CHÚT TÂM TÌNH VỚI HÀN MẠC TỬ
Kỷ niệm 103 năm ngày sinh Hàn Mạc Tử 22/9/1912-22/9/2015
Đồi thi nhân một chiều tôi đến
Tử nằm đây bao người đẹp nơi đâu?
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Nếm “đau thương” tỏ mặt can trường
Trăng ngà ngọc hay là trăng máu
Tử ói ra một vũng trăng đằm
Tiếng “đau thương”dưới trời rên rỉ
Còn lại đời một giọng thơ ngân
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Đóng đinh trên thập giá đời mình
Tử đang nói hay là thơ đang nói ?
Trong cõi đời hay trong cõi vô minh
NHỮNG MÙA THƠ ĐÁP ĐỀN
Kính tặng nhà thơ Đỗ Trọng Khơi và Nguyễn Ngọc Hưng
Những mùa thơ vượt lên trên số phận
Các anh đang trình diễn trước hóa công
Có những phút yếu long
Tôi vịn các anh mà đứng dậy (*)
Vinh quang không nằm ở giải thưởng
Vinh quang nằm trong lòng bạn đọc
Các anh hòa nhập vào biển văn chương không sợ đánh đắm mất mình
Trời trả cho mùa hoa sau mùa đông khắc nghiệt
Các anh có cùng chung cung mệnh
Các anh vượt lên trên đau thương số kiếp con người
Hạnh phúc đáp đền mùa cây trĩu quả
Trong im lặng lòng mình tôi dõi theo tiếng thơ các anh
(*) phỏng ý thơ Phùng Quán
VỚI Ê XÊ NHIN
Kỷ niệm 120 năm ngày sinh Ê XÊ NHIN (1895-2015)
Nếu không thành nhà thơ
Tôi trở thành kẻ cướp
Ê Xê Nhin
Từ lúc yêu em anh hóa đàng hoàng
Trước đó anh từng là du đãng
Ánh mắt ấy ,mái tóc ấy
Thật nhẹ nhàng kéo anh khỏi hoang đàng
« sống không có gì mới
Nhưng chết chẳng mới hơn »(*)
Giọng thơ đồng quê miền Trung nước Nga
Mà soi rọi vòm trời hoa lệ Ấu Mỹ
Yêu đắm say chết cuồng nhiệt
Xin mẹ yêu đừng trách đứa con hư
Một đời thơ ngắn ngủi
Dư vị tình đời ngân mãi với thời gian
Một nước Nga bức bối
Trước trái tim phóng khoáng
Tài năng thách đấu với thời gian
Đâu cần so sánh ngắn –dài già –trẻ
Từ lúc yêu em anh mới nhận ra mình
Trước đó thơ và anh đều nỗi loạn .
Thạch Đà
Kommentar schreiben