
Thủy Điền
Chùm Thơ Cũ

TÌNH CỜ- KHƠI LẠI NỖI ĐAU
Tình cờ chung một chuyến tàu
Tình cờ ta lại gặp nhau "Ngỡ ngàng "
Em giờ tay dắt con đàn
Còn tôi cô lẻ, lang thang khắp trời
Tình cờ tôi gặp lại người
Mười năm xa cách mừng ơi là mừng
Buồn vui thuở ấy hiện dưng
Tôi- em bốn mắt giọt lưng, giọt đầy
Tình cờ sao giữa chốn nầy
Tình ơi! Tình hỡi, còn say thắm nồng
Ngày xưa sao vội lấy chồng
Bỏ tôi ở lại giữa dòng cô đơn
Đêm về còn lại tiếng đàn
Tiếng ca, tiếng hát em mang đi rồi
Cuộc đời cứ ngỡ cuốn trôi
Bao nhiêu kỷ niệm mình tôi ôm sầu
Tình cờ ta gặp lại nhau
Đời khơi trở lại nỗi đau ngày nào.
Thủy Điền
MUÀ PHƯỢNG ĐI QUA
Mau thật nhỉ. Anh ơi ! Mau thật nhỉ
Lại một lần tháng sáu nữa anh ơi
Cây phượng già trước ngõ nở hồng tươi
Tập nhật ký sang trang ghi đôi chữ
Mau thật nhỉ. Anh ơi ! Bao quá khứ
Vẫn còn đây trong quyển nhật ký dầy
Bao kỷ niệm yêu nhau từ thuở ấy
Nỗi vui buồn, hờn giận vẫn còn đây
Phượng mùa nào phượng cũng nở rực cây
Màu đỏ thắm lung linh khoe trong nắng
Sao tình ta cứ âm thầm mờ lặng
Như bóng chiều nghiêng ngã phía đồi xa
Tháng sáu về em lấy nhật ký ra
Ghi trang cuối tình mình đà tan vỡ
Tay vớ cao, chòm chân em bẻ lỡ
Cánh phượng tàn, rồi ấp ủ vào tim
Ngồi buồn hiu nhìn cánh gió im lìm
Và, nước mắt từ từ rưng rưng chảy
Tiếc thương quá cuộc tình đầy ngang trái
Xót thương mình mùa hạ đã đi qua.
Thủy Điền
VỊ ĐẮNG CUỘC ĐỜI
Cạn ly Cà-Phê đen
Mới thắm dần vị đắng
Qua trọn hết đêm trăng
Mới hay tình giả, thật
Lời đầu tiên ngọt mật
Chỉ chót lưỡi, đầu môi
Ly Cà-phê bốc khói
Đắng ! Bỗng chốc lại thôi
Tình hiến dâng gian dối
Đắng ! Suốt cả một đời.
Thủy Điền
HAI NỖI THƯƠNG ĐAU
Giờ chỉ còn ngồi nhìn cánh phượng
Cùng ghế buồn nhìn xác hồng rơi
Ngày sắp tàn, mỗi kẻ, mỗi nơi
Nghe buồn lắm. Phải không chim nhỏ?
Sao không hót? Đứng yên một chỗ
Chẳng một lời, chẳng chút xôn xao
Sẻ chia cùng ta chút nỗi đau
Ta là bạn ngày ngày đến lớp
Anh, anh hỡi biết bao giờ họp
Con chim trời chắc sẽ bay xa
Chỉ còn em sáng sớm, chiều tà
Nhìn phượng vĩ rưng rưng nước mắt
Ngày yêu anh, em thường hay nhắc
Sẽ một ngày ta phải xa nhau
Mà vẫn yêu, yêu cuốn, yêu nhào
Để giờ phải một mình ghế đá
Thương anh lắm, thương em nhiều quá
Hai mối sầu, hai nỗi thương đau.
Thủy Điền
NGỒI BUỒN
Ngồi buồn nhớ chuyện ngày xưa
Một lần lầm lỡ vẫn chưa nguôi dần
Tức ta sao lắm ngu đần
Tin người quá vội để mang hận sầu
Bao nhiêu lời hứa ban đầu
Giờ tan theo khói, bạc màu bay xa
Người đi bỏ lại tình ta
Một đời đơn lẻ vào ra một mình
Ngồi buồn nghĩ ngợi linh tinh
Hận đời, oán trách cuộc tình chán chê
Ngày xưa ai biết mà dè
Tình yêu bội bạc éo le thế nầy
Ngồi buồn buông thả bàn tay
Xem như đã hết những ngày tuổi xuân
Ngồi buồn tựa vách lệ tuôn
Hồng nhan bạc phận tình trường chông gai
Ngồi buồn biết tỏ cùng ai
Xung quang hạnh phúc, đắng cay riêng mình.
Thủy Điền
TẠO HÓA LÀ THẾ
Bình minh, rồi lại hoàng hôn
Mưa to, rồi chuyển nắng giòn trước sân
Xuân về, rồi đến hè sang
Thu đi, đông lại mấy ngàn năm qua
Người ta, vẫn cứ người ta
Tử - sinh hai chữ có là chi đâu
Biển xanh luôn chỉ một màu
Trời cao, mây trắng. Trăng sầu gối đêm
Đời người muôn vạn nỗi niềm
Tạo hóa là thế, đừng nên trách hờn.
THỦY ĐIỀN
NHƯ LỜI ĐƯA TIỄN
Cứ mỗi độ vào đầu tháng chín
Lòng bồi hồi nhớ lại thuở xưa
Mẹ vai gầy quảy nặng gánh dưa
Làm lộ phí cho con đi học
Thấy mẹ cười lòng tôi quặn khúc
Thương thân bà số kiếp long đong
Phận làm trai con cháu Lạc hồng
Phải vấn bước con đường học vấn
Ngày ra đi mẹ tôi có dặn
Cố học hành cho được sướng thân
Để mai nầy giúp nước, cứu dân
Những hình ảnh còn trơ nguyên đó
Con hãy nhớ quê hương còn khó
Dân còn nghèo hậu quả chiến tranh
Chén cơm lưng, chiếc áo chẳng lành
Đừng quên nhé đem lòng ghi khắc
Nhớ từ ấy, lòng càng vững chắc
Dù bây giờ người đã ra đi
Chỉ một lời nho nhỏ, tí ti
Vẫn in đậm trong tôi mãi mãi.
Thủy Điền
NHỚ SÀI THÀNH « Hòn ngọc Viễn đông »
Có ai yêu Việt Nam
Bằng chính người con Việt ?
Có ai xa quê hương
Mà lòng không luyến tiếc ?
Có ai rời quê nhà
Mà chẳng chút nhớ nhung ?
Chỉ có gió, mây, sóng, bão bập bùng
Hay dân tộc khác giồng, khác máu
Còn bao nhiêu, đều là con cháu
Giống Lạc hồng, văn hoá bốn ngàn năm.
Đều biết thương, yêu nước Việt xa xăm
Nơi cắt Rốn, chôn Nhao một thuở
Nơi mẹ cha, anh em, bè nhớ
Nơi họ hàng, giồng tộc, làng quê
Nơi ra đi, còn chốn mà về
Ôi ! Ký ức, một trời kỷ niệm
Có ai đã lên thuyền xa bến ?
Không quay về nhìn lại Viễn đông
Hòn ngọc quý, một thời vang bóng
Đất Sài thành còn mãi trong tâm
Thế giới từng ca ngợi bao năm.
Thủy Điền
XÓT XA
Ngồi buồn nhớ mẹ, nhớ cha
Trông về quê cũ xót xa cõi lòng
Lá rơi, báo hiệu vào đông
Thương đàn em nhỏ đợi trông bóng người
Đông về, lạnh lắm em ơi !
Cây rừng thấm rét chơi vơi giữa trời
Chim ngàn giấu mõ im hơi
Đồng hoang thảo bạc chẳng lời thở… than !
Thủy Điền
TÌNH CHA
Xa em, sáu chục mùa trăng
Cách con, cũng khoảng năm năm còn gì
Người đi tận chốn biên thùy
Kẻ còn ở lại bám ghỳ quê hương
Hai đầu nỗi nhớ, thương thương
Hẹn ngày đất nước đôi đường liền nhau
Anh về nối lại ngày nào
Cha về bù đấp biết bao cho vừa
Xin em! Nước mắt dừng, thưa
Con ơi! Ngoan dạy, sớm trưa, vâng trình.
Thủy Điền
KHOẢNG TỬ- SINH
Mi trên cây, ta ngồi dưới gốc
Nóc ta tranh, nóc mi chèn lá
Ta xơi cơm, còn mi khẻ quả
Hai chúng ta sống tạm cây đời
Giữa hai mùa nắng hạn, mưa rơi
Đời mi ngắn, ta dài một chút
Mi vô tư, ta thời vinh, nhục
Xót thương cùng, chẳng biết hơn thua
Tựa vào nhau dưới bóng tàng thưa
Người và vật cùng chung số phận
Qui luật sống, thôi đành chấp nhận
Sướng, vui, buồn một khoảng tử- sinh
Thủy Điền
TÌM KHÔN, LÁNH DẠI
Xa quê, đi đó, đi đây
Tìm người, thân bạn, thọ thầy , học cô
Thông thêm Thành thị, xứ mô
Xa bao cái dại, mang vào cái khôn
Không đi, cứ mãi xóm, thôn
Loanh quanh, lẩn quẩn, cây Gòn trước sân
Biết bao giờ mới thành nhân ?
Biết bao giờ được làm quan « Đầu Làng « ?
Thủy Điền
TA NỢ NHAU
Anh nợ em lời hứa ban đầu
Anh nợ em chiếc nhẩn đeo tay
Anh nợ em hai chiếc áo dài
Nụ hôn thắm trong ngày lễ cưới
Em nợ anh một lần sau cuối
Đi theo chồng, chẳng nói một câu
Em nợ anh lời nói ngọt ngào
Ta sẽ mãi muôn đời, muôn kiếp
Ta nợ nhau trong vòng oan nghiệt
Để một đời lại phải thương đau
Trả nợ nhau, xin hẹn kiếp sau
Chờ em nhé ! Hãy chờ em nhé.
Ngày 22, tháng 02, năm 2016
Thủy Điền
VỀ MIỀN TÂY
Về Miền Tây ăn gạo trắng, mắm kho
Canh chua cá Lóc, Tép rang màu da đỏ
Uống rượu Đế, nước Dừa và Trà con thỏ
Hút thuốc Rê, miệng nhả khói chữ O
Về Miền Tây, bụng đói chẳng phải vò
Cam, Quýt, Bưởi, Mận, Xoài trơ ra đó
Hãy lấy tay níu cành mà hái trái
Thế là lòng vừa chắc, lại vừa no
Về Miền Tây, vui lắm, bạn khỏi lo
Vùng sông nước một trời đầy thơ mộng
Tình và cảnh chan hòa cùng nhịp sống
Đất và người luôn gợi nhớ, gợi thương
Về Miền Tây, tuy hai tiếng miệt vườn
Nhưng, con gái đẹp ơi…. ơi là đẹp
Nước da trắng, áo bà ba, đầu tóc kẹp
Mũi dọc dừa, duyên dáng lại đoan trang
Về Miền Tây, cứ về thử một lần
Bạn sẽ thấy: Chân tình miền sông nước...
THỦY ĐIỀN
MỘT NGÀY KHÔNG CÓ NHAU
Một ngày không có anh
Tiết trời như lắng đọng
Đại dương dừng cơn sóng
Vạn vật dìm ngủ quên
Một ngày không có em
Như mùa xuân thiếu hoa
Bình minh vắng tiếng gà
Rừng thu thôi lao xao
Một ngày không có nhau
Không gian dường tê tái
Đôi tim non oằn oại
Đất trời như đảo điên
Một ngày không bình yên
Ngày dài. Ôi ! Vô tận.
THỦY ĐIỀN
TỪ LÚC EM VỀ
Có chi đâu mà vội giận với hờn
Khi câu nói còn lửng lơ chưa dứt
Khi bát nước người mời còn thơm phức
Khi nụ cười chưa thoát khỏi vành môi
Có chi đâu, vội, chẳng nói một lời
Như hai kẻ, lạ, chưa lần quen biết
Nhìn theo ai mà lòng tôi nuối tiếc
Tiếc cuộc tình đã vĩnh viện từ đây
Lúc em về , ai nào biết, nào hay
Trời sắp đỗ cơn mưa rào táo bạo
Căn gác nhỏ có con tim nhuốm máu
Cuối con đường đang có kẻ khổ đau !
THỦY ĐIỀN
VẦNG TRĂNG MUÔN THUỞ
Đêm về ngồi ngắm lên cao
Đốt tàn điếu thuốc đếm Sao nhìn trời
Rồi mang so với cuộc đời
Trăm năm ngắn ngủi lòng ôi! Bùi ngùi
Trăng cao soi sáng khắp trời
Non - tròn - lại khuyết. Khuyết rồi lại non
Luân phiên Nhật - Nguyệt xoay vòng
Muôn đời tồn tại sáng trong vẫn đầy
Còn ta như ánh trăng gầy
Non - tròn - lại khuyết chẳng hoài lối xưa
Đêm về nhìn ánh trăng khuya
Vầng trăng còn đó, lưa thưa bao người
THỦY ĐIỀN
DƯỚI MÀN ĐÊM
Đêm ngồi vọng lên cao
Nhìn đoàn tàu xuôi ngược
Như những vì sao lạc
Chuyển động giữa màn đêm
Đêm ngồi tựa bên hiên
Thấy bóng người vội vã
Như người ta từng đã
Về lại sau những ngày
Đêm ngồi nghe ai khảy
Cất tiếng hát điệu ru
Ngỡ như người năm cũ
Ngày ấy bên cây đàn
Đêm, ôi ! Sao vô tận
Vọng, tựa, nghe chán chường
Những dư âm mơ tưởng
Đã qua rồi tháng năm.
THỦY ĐIỀN
MONG MỎI MÙA XUÂN
Đêm ngồi nghe gió mát
Thoang thoảng thổi qua lòng
Hai mắt mòn mỏi trông
Mong mùa đông qua vội
Cho mùa xuân tiếp nối
Mang hơi ấm dâng đời
Cho cây cỏ lá hoa
Vươn mình trong nắng mới
Cho cô gái mỉm cười
Khoe duyên đôi má lúm
Khoe mái tóc dài mun
Giữa vườn hoa thắm sắc
Cho đàn em tắm mát
Dưới nắng vàng trên sông
Cho mẹ già nặng gánh
Thôi rét giữa chợ làng
Cho cha già những sáng
Vai vác cuốc lên nương
Không ngại quãng đường trường
Vui bên giòng ngô, sắn.
THỦY ĐIỀN
TUỔI XUÂN ĐI QUA
Tuổi thơ là những ngày nắng ấm
Nắm tay nhau hát dưới trăng rằm
Thật hồn nhiên, trong trắng ngây thơ
Trong nhí nhỏm gợi ngàn sắc thắm
Rồi mười sáu dịu dàng thầm lặng
Biết mỉm cười duyên dáng trở trăn
Biết trao duyên liếc mắt đưa tình
Biết đưa đón hẹn hò hờn giận
Trong bỗng chốc ái tình vẫy gọi
Tuổi vừa tròn đôi chín hồng môi
Đang trắng trong, biến thành thiếu phụ
Hát ru con, kề gối bạn đời
Hoa mùa xuân thôi hết lả lơi
Quên tình cũ, giờ bên người mới
Tiếng trẻ khóc phút giây chờ đợi
Qua mất rồi tuổi trẻ trong tôi.
THỦY ĐIỀN
Kommentar schreiben