
Thơ Lê Thanh Hùng

Em treo tình trong nắng mùa thu
Em và bóng chiều, tựa hồ đồng lõa
Buột hồn anh trong vết nứt thời gian
Khi vệt nắng, chớm đầu thu lấp lóa
Trong khói sương xa, vờ vĩnh mơ màng
*
Em rối rít, bên bến đời buông thả
Đánh rơi tình trong xa vắng, kẻ tay
Lơ đễnh bước, trên đường quen dấu lạ
Có điều gì, mà mắc biếc mờ cay?
*
Em trộn lẫn tình anh trong chiếc lá
Vội vàng rơi đâu đó, dưới hiên nhà
Dẫu đã biết dặm đường xa, trăm ngã
Đau đáu nỗi niềm, nắng mới vờn
Chợt cuống quýt, em tình treo vội qua
*
Yêu và giận, quẩn chiều vàng, như đã ...
Lặng lẽ quên, điều gì đó rất xa vã
Hững hờ rơi, chiều nhơ nhẩn trượt qua
Lê Thanh Hùng
Thu vàng qua ngõ vắng
Anh vẫn đợi mùa thu bên ngõ
Ánh vàng mây xoắn xuýt lần qua
Xóm vắng buồn hiu, hun hút gió
Thương nhớ gì một người ở xa ?
*
Trôi đi, ơi dòng sông hoa mộng
Sẽ cồn cào phía biển ngoài kia
Trong mênh mông tứ bề gió lộng
Biển và sông không thể chia lìa
*
Anh vẫn đợi, dù không lời hẹn
Đứng bên bờ thu cũ ngày xưa
Tiếng lá dỗ, ru tình ghìm nén
Một thu vàng mộng ảo dây dưa
*
Anh vẫn biết đời xa xôi lắm
Dòng sông xưa về biển lâu rồi
Anh cũng đã mắt mờ chân chậm
Bao nhiêu điều mộng tưởng lần trôi ...
*
Biết vậy, nhưng chuyện đời vờn vẫy
Với nỗi niềm chìm đắm khát khao
Mùa thu mới, niềm vui gượng dậy
Em sẽ về, trong nắng lao xao ...
Lê Thanh Hùng
Em về trong cơn giông
Chợ chiều, bến vắng đìu hiu
Mỏng manh dáng nhỏ liêu xiêu nẻo về
Giông chiều, ngập sóng chân đê
Bâng quơ trăm nổi bộn bề chiều xa
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben