
Chùm Thơ Số 1 Của Tác Giả Thạch Đà
ĐỐT NHANG LÊN VÀ NGƯỈ HƯƠNG TRẦM
Đốt nhang lên và ngửi hương trầm
Giờ này khắc này hang triệu người đang cầu xin trước Phật
Mình chỉ là hạt bụi trong cõi người
Lời cầu xin nào được chứng tri
Đốt nhang lên và ngửi hương trầm
Xua đi tẹp nhẹp nhỏ nhen ích kỉ
Ngồi lặng im với mùi thơm trong không khí
Phút giây này gần với trăm năm
Xua đi ma niệm gần với chơn như
Xua đi hẹp hòi gần với bao dung
Thôi với lên cao nhìn bầu trời mà chan hòa như mặt đất
Nam mô Địa Tạng Vương bồ tát
ĐÃ ĐI KHÔNG NGOÁI ĐẦU NHÌN LẠI
Đã đi không ngoái đầu nhìn lại
Dù con đường phía trước quá dài
Không phải nói phải như ,giá mà …chỉ sống với hiện tại
Dù từng ngày thời gian thăm thẳm trôi
Đang đi không thể dừng lại nữa chừng
Xin nghỉ ngơi dừng lại cuộc chơi
Hành trình đó dù tâm linh hay cuộc đời
Không ai tới đích khi quay lại từ đầu
Nếu không đi đến những mùa vui
Thì chắc chắn bạn đối diện nỗi buồn
NẾU THƯƠNG NHỚ ẤY LÀ THƯƠNG NHỚ GÌ
Nếu thương nhớ ấy là thương nhớ gì
Sao một người vừa quay lưng tưởng như đất trời sụp đổ
Mình ngồi thương tuổi thanh xuân
Trong lòng tràn lên bao luyến tiếc
Một người vừa nói lên lời tạm biệt
Cứ coi như kỷ niệm là giọt nước đã cạn khô dưới ánh mặt trời
Mình muốn níu giữ một bàn tay đã muốn rời đi
Người ấy không cần đến mình để đi trong cuộc đời
Cũng đành nói lời chia tay
Sao ta nhớ con dốc ấy hơn nhớ người xưa
Thị trấn đẹp như một lời hò hẹn
Vậy thương nhớ ấy là thương nhớ gì
KHÔNG ĐI ĐẾN CHÙA VÀ CẦU NGUYỆN TẠI NHÀ
Thắp nhang lên tại nhà và anh cầu nguyện
Những chỗ đông người chẳng muốn chen chân
Hai bàn tay trắng sợ lấm lem cửa thiền
Lòng mình bình an nơi chốn nào cũng bình an
Qua nhiều lời cầu nguyện Phật nào chứng tri
Anh yếu đuối một tâm hồn thi sĩ
Lời cầu xin của mọi người cũng coi như của mình
Thắp nhang lên và dẹp bỏ mọi sân si
Không đi đến chùa và cầu nguyện tại nhà
ở đâu cũng không gian và thời gian linh thiêng nếu lòng mình thành tâm
chắp tay niệm A Di Đà Phật
thanh thản lòng mình một cõi an hòa
CHÚT TÂM TÌNH VỚI HÀN MẠC TỬ
Kỷ niệm 103 năm ngày sinh Hàn Mạc Tử 22/9/1912-22/9/2015
Đồi thi nhân một chiều tôi đến
Tử nằm đây bao người đẹp nơi đâu?
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Nếm “đau thương” tỏ mặt can trường
Trăng ngà ngọc hay là trăng máu
Tử ói ra một vũng trăng đằm
Tiếng “đau thương”dưới trời rên rỉ
Còn lại đời một giọng thơ ngân
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Đóng đinh trên thập giá đời mình
Tử đang nói hay là thơ đang nói ?
Trong cõi đời hay trong cõi vô minh
THẠCH ĐÀ
Kommentar schreiben