
Nhà Thơ Nguyễn Thành Sáng

Ngỡ Ngàng Dưới Bóng Chiều
Trời hỡi!...
Một chuỗi dài hai mươi năm xa cách
Đã chôn vùi hồn quách cuộc tình ai
Lấp đá sỏi, chân đi không ngoảnh lại
Sớm nhạt nhòa bóng tối mảnh trăng rơi!
Bởi ẩn ức tình em nhiều nông nổi
Dây tơ hồng vui buộc tợ phù vân
Đoá hoa xinh rực rỡ dưới mây ngàn
Em rứt bỏ một lần không nối tiếc
Cánh gió xuân bao hoa hồng da diết
Mong mơn man để tỏa ngát hương nồng
Chẳng ngờ nay cuốn rủ giữa chiều đông
Ngày ảm đạm, đêm trông trời hiu hắt
Một năm trôi mang nỗi niềm buồn bã
Chữ yêu đương đã tắt ở lòng tôi
Trăng ái tình chỉ ngắm thoáng mà thôi
Xi nê tối, phôi phai niềm ai oán!...
Em Lan ơi! Cứ ngỡ em đành đoạn
Chun rượu tình hất đổ chẳng màng chi
Mạnh vươn tay xé nát mảnh trăng thề
Nên đã cạn, chẳng hề vương vấn nữa
Có ngờ đâu năm xưa em thống khổ
Cánh hoa xuân tan nát bởi cuồng phong
Cả chuỗi đời héo úa phủ sầu đông
Ôm khắc khoải bên dòng sông quạnh quẽ
Trời hôm nay dưới chiều tà bóng xế
Phải ngỡ ngàng nhỏ lệ tiếc thương em
Nhớ trăng xưa ánh trải sáng bên thềm
Chợt mưa bão kéo đêm thành thảm đạm
Sao ngày ấy chẳng cho tôi tường tận
Để giờ đây khóc hận mối tình tan!...
Nguyễn Thành Sáng
Trời hỡi!...
Một chuỗi dài hai mươi năm xa cách
Đã chôn vùi hồn quách cuộc tình ai
Lấp đá sỏi, chân đi không ngoảnh lại
Sớm nhạt nhòa bóng tối mảnh trăng rơi!
Bởi ẩn ức tình em nhiều nông nổi
Dây tơ hồng vui buộc tợ phù vân
Đoá hoa xinh rực rỡ dưới mây ngàn
Em rứt bỏ một lần không nối tiếc
Cánh gió xuân bao hoa hồng da diết
Mong mơn man để tỏa ngát hương nồng
Chẳng ngờ nay cuốn rủ giữa chiều đông
Ngày ảm đạm, đêm trông trời hiu hắt
Một năm trôi mang nỗi niềm buồn bã
Chữ yêu đương đã tắt ở lòng tôi
Trăng ái tình chỉ ngắm thoáng mà thôi
Xi nê tối, phôi phai niềm ai oán!...
Em Lan ơi! Cứ ngỡ em đành đoạn
Chun rượu tình hất đổ chẳng màng chi
Mạnh vươn tay xé nát mảnh trăng thề
Nên đã cạn, chẳng hề vương vấn nữa
Có ngờ đâu năm xưa em thống khổ
Cánh hoa xuân tan nát bởi cuồng phong
Cả chuỗi đời héo úa phủ sầu đông
Ôm khắc khoải bên dòng sông quạnh quẽ
Trời hôm nay dưới chiều tà bóng xế
Phải ngỡ ngàng nhỏ lệ tiếc thương em
Nhớ trăng xưa ánh trải sáng bên thềm
Chợt mưa bão kéo đêm thành thảm đạm
Sao ngày ấy chẳng cho tôi tường tận
Để giờ đây khóc hận mối tình tan!...
Nguyễn Thành Sáng

LỊM TẮT.
Lần thứ ba em lại đến gặp tôi
Sầu ảm đạm, không lời lên tiếng hỏi
Trời dạ nắng lại mờ như bóng tối
Giống chiều buồn rười rượi trải âm u!
Em đứng đó, liễu buồn nhành héo rủ
Bao nỗi niềm trăn trở đọng bờ mi
Nét hoa trăng một thuở tuổi xuân thì
Nay nhòa nhạt trôi tàn rơi cõi lặng
Tôi băng giá, thu hồn heo hút vắng
Sắc lạnh lùng, khô rắn đá ngàn năm
Bóng hình ai như lạ lẫm xa xăm
Hai cực lạnh gom nằm nơi ánh mắt
Có lẽ hiểu lửa lòng tôi đã tắt
Chuyến xe đời đã biệt bến ngày xưa
Thuyền duyên mộng trên dòng sông năm cũ
Đã trôi rồi, theo lũ một chiều mưa
Em đứng lâu, trọn ôm hồn một thuở
Rồi âm thầm lặng lẽ nhẹ ra đi
Tôi chẳng buồn bóng khuất để mà chi
Khi vết máu quặn đau còn ửng đỏ
Em ơi em! Hằn sâu em khắc đó
Làm sao lành, sao xóa vết bầm đây
Em đưa tôi lên thẳng đỉnh đầu cây
Bất chợt cắt sợi dây hồng quấn buộc
Em tặng tôi trọn một đêm gầy guộc
Khúc Chế Linh mở suốt trắng canh thâu
Trói hồn tôi bằng vạn cánh ưu sầu
Biến tim đỏ thành màu đen sậm ngắt
Lửa yêu đương lạnh lùng nay dập tắt!
Nguyễn Thành Sáng
Lần thứ ba em lại đến gặp tôi
Sầu ảm đạm, không lời lên tiếng hỏi
Trời dạ nắng lại mờ như bóng tối
Giống chiều buồn rười rượi trải âm u!
Em đứng đó, liễu buồn nhành héo rủ
Bao nỗi niềm trăn trở đọng bờ mi
Nét hoa trăng một thuở tuổi xuân thì
Nay nhòa nhạt trôi tàn rơi cõi lặng
Tôi băng giá, thu hồn heo hút vắng
Sắc lạnh lùng, khô rắn đá ngàn năm
Bóng hình ai như lạ lẫm xa xăm
Hai cực lạnh gom nằm nơi ánh mắt
Có lẽ hiểu lửa lòng tôi đã tắt
Chuyến xe đời đã biệt bến ngày xưa
Thuyền duyên mộng trên dòng sông năm cũ
Đã trôi rồi, theo lũ một chiều mưa
Em đứng lâu, trọn ôm hồn một thuở
Rồi âm thầm lặng lẽ nhẹ ra đi
Tôi chẳng buồn bóng khuất để mà chi
Khi vết máu quặn đau còn ửng đỏ
Em ơi em! Hằn sâu em khắc đó
Làm sao lành, sao xóa vết bầm đây
Em đưa tôi lên thẳng đỉnh đầu cây
Bất chợt cắt sợi dây hồng quấn buộc
Em tặng tôi trọn một đêm gầy guộc
Khúc Chế Linh mở suốt trắng canh thâu
Trói hồn tôi bằng vạn cánh ưu sầu
Biến tim đỏ thành màu đen sậm ngắt
Lửa yêu đương lạnh lùng nay dập tắt!
Nguyễn Thành Sáng
Kommentar schreiben